Theo giọng nói âm trầm này xuất hiện, giữa không trung bỗng nhiên có âm phong gào thét, mây đen dày đặc, tôi mới vừa ngẩng đầu đi xem thử thì thấy một bóng đen xuất hiện ở trên đó, lộ ra một cái đầu rất to, nhìn thoáng qua phía dưới, mang theo nụ cười quái dị từ mà nhảy từ đám mây đen xuống dưới này, trong chớp mắt liền tới mặt đất.

Tôi theo bản năng lui về phía sau một bước, lại thấy người này cả người đều che bằng áo choàng màu đen, diện mạo đều thu vào bên trong áo, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc, dưới chân nổi lên ngọn lửa màu tím nhạt, thế mà lại phiêu phù ở độ cao cách mặt đất mấy mét, âm hiểm cười nhìn chúng tôi, thanh âm kia, nghe rất là đắc ý.

Tuy rằng nhìn không thấy bộ mặt người này, bất quá tôi đã nhận ra, đây nhất định chính là tên tà thuật sư A Nam kia, trừ bỏ cái tên này ra thì không có người nào lại ăn mặc như thế, ở ngay lúc này, đi vào nơi này.

- Như thế nào, ở trên đó không bị tôi đánh chết, để cho ông chạy thoát, nhanh như vậy lại đã trở lại rồi hả?

Tôi ngẩng đầu nói, tuy rằng hiện tại trên người tôi chút xíu lực lượng cũng không có, nhưng tôi cũng không thể rụt rè có đúng không?

- Ha ha ha ha ha…

Người áo đen cười to một trận, bỗng nhiên đem áo choàng xốc lên, lộ ra khuôn mặt âm trầm bên trong, tôi đoán quả nhiên không sai, đây đúng là A Nam.

- Hừ, bằng cậu, cũng có thể đánh lui tôi sao, chẳng qua tôi lập cho cậu một cái bẫy, cậu liền tự mình chui đầu vào, thật là đủ ngu xuẩn, hiện tại cậu đã mất đi tất cả lực lượng, chỉ còn một cái hồn phách nho nhỏ, cậu còn muốn đấu với tôi như thế nào?

Ông ta gằn giọng nói, trong tiếng nói tràn đầy khinh thường cùng châm chọc, ánh mắt khi nhìn tôi, giống như là một cái thiên thần cao cao tại thượng, đang nhìn một cái sinh vật nhỏ bé, nhìn một cái linh hồn hèn mọn.

Tôi nhìn bộ dáng vênh váo tự đắc kia của ông ta, lại chỉ cảm thấy buồn cười, đồng thời còn có một luồng phẫn nộ, tôi nắm chặt quyền, đang muốn nói chuyện, A Cửu ở bên bỗng nhiên tiến lên nói.

- Ông lại là người nào, nơi này là Ba Ngã Rẽ, trừ bỏ linh hồn uổng mạng, bất luận kẻ nào đều không được tự tiện xông vào, mong ông lập tức rời đi.

A Nam nhìn A Cửu, cười lạnh nói.

- Thằng nhóc con, đừng nói là cái chỗ này, cho dù là u minh địa ngục, tôi cũng tùy ý qua lại, tôi có Lạc m Thuật, ai có thể cản được tôi?

- Lạc âm thuật? Ha ha, chỉ là trò hề qua mắt người khác mà thôi, cho dù ông có thể tự do lui tới, như thế thì ông có dám cùng tôi cùng đi gặp âm sai âm phủ hay không?

Trên mặt A Cửu lộ ra thần sắc kiêu ngạo, trong giọng nói lại mang ra một tia ngây thơ, tùy tay từ trên người lấy ra một cái đồ vật, làm như khoe khoang mà tung lên.

Tôi nhìn chăm chú, kia là một cái thẻ bài màu đen, lớn nhỏ ước chừng nửa bàn tay, dường như phía trên đó có chữ gì đó quanh co, A Nam ở xa xa nhìn thẻ bài kia, trên khuôn mặt âm trầm xẹt qua một tia khác thường, nói.

- Nhìn không ra tới, cậu còn nhỏ tuổi mà đã làm cái nghề này, khó trách có thể lăn lộn ở chỗ này, nhưng mà hôm nay tôi không muốn khó xử với cậu, chỉ cần cậu đem người này giao cho tôi, tôi sẽ để cho cậu đi.

A Cửu không chút nào nhường đường.

- Hôm nay tôi cũng không muốn làm khó ông, chỉ cần ông lập tức rời đi nơi này, tôi coi như cái gì cũng chưa thấy, nếu không, ông hẳn là biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đó.

Hai người nói qua nói lại dăm ba câu đã tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc, A Nam hừ lạnh một tiếng, đôi tay giơ lên, một đoàn hắc khí liền ngưng tụ ở trước ngực, trong mắt bắn ra quang mang, giọng nói hung ác.

- Nếu như vậy, tôi đây đành phải tiêu diệt cậu, dù sao nơi này không có người, các cậu đều đi tìm chết đi!

Tức khắc, trong đoàn khí đen có sương mù lượn lờ, trung gian dường như có vô số âm hồn đang tru lên, A Cửu lại nghiêm nghị không sợ, sải bước đi ra phía trước, quát.

- Ông thật đúng là tự tìm đường chết, dám động thủ với tôi ở chỗ này, chỉ bằng những cái âm hồn đó của ông thôi sao?

Cậu ta cầm hắc bài trong tay, đột nhiên hét lớn một tiếng, nhất thời hắc bài phát ra một chùm ánh sáng màu đen, A Cửu đưa một tay vẽ lên không khí, từ trong ngón tay cậu ta trào ra khí đen nhè nhẹ, trong chớp mắt ở giữa không trung vẽ ra một cái đồ án giống như lệnh kỳ, A Cửu đưa tay vỗ một cái, quát lên “Đi”, đồ án liền cùng ô quang hòa hợp thành một thể, lập tức bắn vào lòng đất, hắc khí kia cũng biến ảo thành lệnh kỳ cắm trên mặt đất, phát ra quang mang khác thường.

Sau một phen động tác này của A Cửu, mặt đất vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên rung động, dường như có vô số thanh âm khác thường trào ra dưới lòng đất sâu thẳm, trong lúc nhất thời đã trải rộng khắp nơi này.

Nhìn hai người này từng người thi triển bản lĩnh, lòng tôi có chút khó tả, bản thân mình thế mà lại để cho một cái thiếu niên mười lăm tuổi tới bảo hộ, tuy rằng A Cửu chắc hẳn có chút bản lĩnh, nhưng mà cậu ta rốt cuộc chỉ có mười lăm tuổi, nếu xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn…

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi xúc động một trận, đang muốn tiến lên ngăn trở, sương đen trong tay tà thuật sư A Nam đã thành hình, bên trong đột nhiên lao ra hai cái âm hồn trần truồng, rít lên từng trận tiếng rít chói tai, nhào tới phía chúng tôi.

A Cửu không sợ chút nào, tiến lên một bước, duỗi tay phất lên mặt đất, nơi đó lập tức có hai cái đại quỷ quanh thân quấn quanh lửa cháy màu đen hung hãn nhảy ra, nghênh đón chính diện hai cái âm hồn đang vọt tới, một tiếng rít gào, chặn hai cái âm hồn đang đánh sâu vào.

Chỉ thấy hai cái âm hồn kia giống như là đánh vào hai cái tường đồng vách sắt, ngao ngao quái kêu té xuống lui về, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay sau đó hai cái đại quỷ lao ra, vươn bàn tay to từng người bắt lấy một cái âm hồn, ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng, đôi tay nắm chặt hai cái vong hồn, vậy mà tươi sống đem nó xé thành hai nửa!

Kế tiếp một màn càng khiếp sợ hơn đã xảy ra, hai cái đại quỷ đem âm hồn bị xé rách nhét vào trong miệng, giống như ăn chân dê nướng, chỉ qua hai ba cái nhấm nuốt đã ăn sạch sẽ không còn lại chút gì.

Hoá ra cuộc chiến giữa lệ quỷ đều được xử lý như thế, khó trách Chung Quỳ lão gia năm đó chính là ăn quỷ nổi tiếng, thì ra đây chính là một cái bản năng chiến đấu.

Tà thuật sư A Nam thấy thế thì rất giận dữ, ở giữa quả cầu do sương đen ngưng tụ lại lần nữa phát ra tiếng kêu to, lúc này đây đồng thời lao tới tám âm hồn, cả người cũng lượn lờ hắc khí, hiển nhiên so hai cái vừa rồi muốn lợi hại một ít.

- Hừ, tên nhóc con nhà cậu cũng có chút tay nghề, tôi muốn nhìn thử xem hai cái lệ quỷ cậu triệu hoán tới kia có đánh thắng được tám cái tà hồn lệ phách của tôi hay không.

A Nam vung tay lên, tám cái âm hồn nhất thời lại lần nữa nhào lên, A Cửu lại không thèm để ý, trên mặt lộ ra một chút hưng phấn, lớn tiếng nói.

- Mấy thứ này tính cái gì, ngàn vạn năm qua có vô số âm hồn ẩn núp ở Ba Ngã Rẽ này, tùy tiện triệu hoán một cái ra đây, cũng lợi hại hơn nhiều mấy cái tiểu xảo của ông, xem đây!

Cậu ta lại duỗi đôi tay ra, lại lần nữa làm ra động tác thu hút, cái lệnh kỳ màu đen cắm trên mặt đất kia lại tuôn trào ra khí đen, đại địa chấn động càng thêm lợi hại, ngay lúc tám cái âm hồn đang khó khăn chiến đấu với hai con lệ quỷ, từ dưới lòng đất lại lần nữa nhảy ra mười mấy cái đại quỷ hung thần ác sát, mấy con này thân cao hơn một trượng, đầu to như cái trống, mắt tựa chuông đồng, bàn tay to vươn ra to như cái chậu rửa mặt, giương nanh múa vuốt nhảy vọt lên.

Mắt thấy đây là một hồi hỗn chiến sắp bùng nổ, trong mắt vị tà thuật sư lại bắn ra quang mang vô cùng hưng phấn, cầm sương đen trong tay tung ra liên tiếp, vì thế mấy chục âm hồn cùng nhau đi ra ngoài, A Cửu thấy thế cũng có chút biến sắc, nhưng vẫn ra sức điều khiển lệnh kỳ, triệu hoán đại quỷ, nhưng tôi rõ ràng có thể nhìn ra được, cậu ta đã có chút lực bất tòng tâm, lúc này đây, cư nhiên chỉ gọi được bốn năm cái đại quỷ, trong nháy mắt đã bị một đám âm hồn A Nam gọi đến vây quanh ở trong đó.

Đương nhiên, cậu ta triệu hồi ra đại quỷ mỗi người đều tương đối lợi hại, nhưng mà về mặt số lượng thì âm hồn bên phía A Nam chiếm thượng phong, sau khi hai bên lao ra, lập tức chiến đấu cùng một chỗ, đại quỷ thân cao vai rộng, lực lượng cường tráng khi bắt lấy âm hồn đều là một động tác, trước xé mở, sau đó nhảy vào trong miệng, tựa như một đám tù nhân đói bụng mấy đời, rốt cuộc thấy thịt.

Mà tuy rằng thân hình những âm hồn đó nhỏ, lại càng thêm linh hoạt, ba năm cái âm hồn cuốn lấy một cái đại quỷ, dùng tay xé dùng miệng cắn, đại quỷ tuy rằng to con cũng chịu đựng không được, tục ngữ nói hổ mạnh cũng chịu không được một bầy sói, trong chốc lát liền có mười mấy âm hồn bị xé rách cắn ăn, nhưng là đồng thời cũng có hai ba cái đại quỷ ngã xuống, bị chúng âm hồn cắn nuốt sạch sẽ.

Trong mắt A Nam bắn ra tinh quang hung lệ, nhìn một màn cảnh tượng thảm thiết như vậy mà lại thờ ơ, tựa hồ những âm hồn chém giết càng tàn khốc, ông ta càng là vui vẻ. Nhưng sắc mặt A Cửu lại dần dần thay đổi, cậu ta siết chặt nắm tay, nhìn một đám đại quỷ ngã xuống phía trước, trong ánh mắt bắn ra thần sắc phẫn nộ.

Lại qua một lát sau, những âm hồn cùng đại quỷ chiến đấu đến lưỡng bại câu thương, lúc này khóe miệng A Nam hơi hơi nhếch lên, đôi tay lại lần nữa tụ ra một đoàn sương đen, dùng âm thanh lạnh lùng nói.

- Ngu xuẩn, thật ra tôi muốn cảm ơn cậu đã đưa cho tôi nhiều tài liệu tốt như thế, để cho tôi thu!

Theo tiếng nói ông ta vừa dứt, liền thấy trong tay ông ta xuất hiện một vật hình thù kỳ quái, mà những âm hồn lệ quỷ kia nhất thời sôi nổi bay lên giữa không trung, vậy mà lại bay về phía trong tay ông ta.

Lòng tôi lộp bộp một chút, thầm kêu không tốt, ông ta muốn thừa dịp cơ hội này thu đại quỷ mà A Cửu triệu hồi ra, nếu để ông ta thành công, về sau gia hỏa này sẽ càng khó đối phó!

Đôi tay A Cửu vẫn cứ duy trì tư thế thi pháp triệu hoán, thấy tình cảnh như thế cũng rất là kinh hãi, cuống quít chỉ một lóng tay về phía lệnh kỳ cắm trên mặt đất, lệnh kỳ nhất thời bay trở về bên trong hắc bài, cậu ta tay cầm hắc bài tức giận triệu hoán, nhưng vật trong tay A Nam phát ra tiếng vang khiếp người cùng quang mang kỳ lạ, những cái đại quỷ tru lên sôi nổi dũng mãnh bay vào, căn bản không thể quay lại.

Cái này không xong rồi!

 

0.08553 sec| 2432.805 kb